Tóm tắt chương trước: Cuộc sống nơi thiên đàng có thật sự màu hồng? Sau khi "đăng xuất" kiếp sống làm nhân viên 9-9-6 dưới trần gian, tôi bắt đầu đến thiên đàng làm thủ tục chuyển kiếp. Vì chưa có điểm hạnh kiểm, tôi đã bị đưa đến âm phủ để kiểm tra hạnh kiểm.
Sau khi thuận lợi lên máy bay, may mắn không có chuyện gì xảy ra nữa, đoàn người chúng tôi cuối cùng cũng đã đến trước cổng âm phủ. Nhưng sao nơi đây lạ lắm! Khi còn sống, tôi hay thường nghe người đời khắc họa địa phủ là nơi tăm tối và đầy rẫy ma quỷ, hoặc là một nơi nồng nặc mùi máu tanh và cái chết. Tuy nhiên, khung cảnh trước mắt tôi không khác gì trường học dưới nhân gian. Lớp học với bốn bên đều là các kệ sách vở ngay ngắn. Đám quỷ khoác đồng phục trắng đen dài thượt, trên tay ôm khư khư quyển sách dày cợm bên người. Chúng nhìn chúng tôi như gặp phải những người vào dự giờ đột xuất, bộ dạng học sinh trí thức ngoan ngoãn, cúi đầu bốn mươi lăm độ chào đón chúng tôi bước vào. Không thể thiếu trong lớp học đó là chiếc bảng đen và giáo viên. Tất nhiên là có! Ở cuối đường, một cán cân công lý khổng lồ cùng với đôi hắc bạch vô thường đứng chờ đợi, trên tay là gậy chỉ bảng, còn bảng đen ở sau đó đề “Buổi sát hạch hạnh kiểm”. Hắc bạch vô thường đồng loạt đeo cặp kính dày hơn cả kính cường lực, tác phong chuẩn chỉnh của một người giáo viên, dõng dạc thông báo:
“Đã đến giờ xét hạnh kiểm người mới. Điểm hạnh kiểm của các vị sẽ được công khai trên bảng đen. Nếu điểm số dương, các vị sẽ ngay lập tức được dịch chuyển lên cổng thiên đàng. Ngược lại, các vị sẽ được gia nhập giới âm phủ, học bổ túc khóa nhân cách, cải thiện nết người như những học sinh ở đây. Chúng tôi sẽ bắt đầu chỉ định người lên đầu tiên ngay bây giờ.”
Gậy chỉ bảng trên tay hắc bạch vô thường hướng vào đám người chúng tôi. Người đàn ông trông có vẻ hiền hậu đứng bên cạnh tôi bị chỉ điểm, một sợi dây vô hình nhấc bổng ông ta lên chiếc bàn cân trong sự bất ngờ tột độ. Khi đáp cánh xuống bàn cân, ngay lập tức gã nhìn lên bảng đen phía trên, trong lòng có chút hồi hộp mà nuốt nước bọt liên tục. Con số trên bảng liên tục nhảy từ số dương qua số âm y hết như máy xổ số và cuối cùng dừng lại ở con số 3. Hắc bạch vô thường ở hai bên ghi chú lại điểm, sau đó hai người đồng loạt tuyên:
“Hạnh kiểm đạt yêu cầu. Chuyển đến thiên đàng”
Hại người gạt nút trên cán cân. Người đàn ông ngay lập tức biến mất trước sự chứng kiến ngỡ ngàng của những người bên dưới. Kế tiếp, người phụ nữ với vẻ mặt hung hãn ở hàng cuối được chỉ điểm đứng lên chiếc cân. Nhìn cả thân người “dồi dào chất dinh dưỡng” cùng với số vàng vòng trên người, chắc chắn là một quý bà giàu có và đã có một cuộc đời sung sướng ở nhân gian. Ngay khi vừa mới đứng lên, điểm số trên bảng hoàn toàn tỷ lệ nghịch với thân hình kia. Số điểm âm vô cực hiện lên mà không có chút xê dịch, thậm chí nó còn in bằng màu đỏ đậm như sợ những người ở bên dưới không thấy rõ. Lúc này, ở bên cạnh hiện lên một loạt các tội danh nhấp nháy liên tục không hết, có thể nhìn thấy nhiều nhất trong số đó chính là phản bội, ích kỷ, vô cảm, thù hận,... Người đàn bà không phục kết quả, chống nạnh, chỉ trỏ vào bạch vô thường, gào thét phản đối:
“Không thể nào! hai đứa mày đang lừa tao đúng không? Lúc còn sống, tao đã làm rất nhiều việc thiện, người người đều nể tao, không ai là không biết đến tên của tao!”
“Bà chắc chứ?” Hắc vô thường nhìn trực diện vào bà ta, ánh mắt hiền dịu đằng sau cặp mắt kính thoắt thay đổi không hề e dè hay lúng túng. “Số vàng trên người của bà thì như thế nào?”
“Cái gì?”
Nói đến đây, bà ta có chút khựng người, chữ nghĩa đều bị nghẹn ở cuống họng như bị ai đó nắm thóp được bí mật thầm kín của mình. Bạch vô thường không để chuyện này chìm, tiếp lời của hắc vô thường:
“Số tiền từ thiện đó vốn không phải của bà. Đó là tiền mà bà kêu gọi người khác ủng hộ dựa vào danh tiếng của chính mình. Với cả, bà cũng đâu từ thiện hết tất cả số tiền đó. Nó đều nằm hết trên số trang sức của bà kia mà.”
Hắc bạch vô thường đồng loạt hướng tay chỉ vào người đàn bà đang tái xanh mặt mày trên cân. Con ngươi trong đôi mắt chợt tối đen như vừa bị tước đi hồn phách. Toàn bộ số trang sức trên người hóa thành những sợi tơ, tự động đan thành bộ quần áo cà sa màu vàng, bộ tóc đen tuyền lả tả rơi trên gương mặt của người đàn bà thoáng chốc không còn thuộc về bà ta nữa, nó phát sáng và thoắt biến thành lớp hoa văn diễm lệ điểm xuyến trên áo. Hắc bạch vô thường tuyên:
“Hạnh kiểm không đạt, chuyển đến âm phủ.”
Hai người nhấn nút trên cân. Bà ta ngay lập tức bị chuyển đi mà không có bất kỳ phản kháng nào. Những người bên dưới, kể cả những kẻ đang sống ở địa ngục hay đến để kiểm tra hạnh kiểm, nhìn chung không bất mãn với chuyện đang xảy ra trước mắt, thậm chí còn hò reo dữ dội về cách phán xử công bằng của hắc bạch vô thường. Họ cho rằng đó là nhân quả báo ứng, quả báo nhãn tiền. Qua một khoảng thời gian rất lâu sau đó, những người bên dưới cũng dần vơi bớt và phân loại đúng về nơi họ thuộc về. Cho đến khi chỉ còn tôi, từng ánh mắt lóe sáng của đám quỷ học thức đang nhìn về phía mình như dã thú rình mồi. Đến khi bước lên chiếc cân, tôi tự lẩm bẩm xem bản thân đã gây ra nghiệp báo gì không, nhưng không hiểu sao bản thân chỉ nhớ đến những việc tốt của bản thân mà thôi. Khi vừa đặt chân lên chiếc cân, trên bảng chỉ là con số 0 tròn trĩnh, không nhúc nhích, cũng không đọng đậy gì. Rốt cuộc là sao đây? Đó không chỉ là câu hỏi của chính tôi, mà còn là dấu chấm hỏi lớn cho những người ở đây. Đến hắc bạch vô thường cũng phải họp nội bộ xem phải làm thế nào. Vài phút sau, bạch vô thường tiến đến trước mặt tôi, hỏi:
“Người có muốn đầu thai không?”
“Hả?” Tôi cau mày thắc mắc, có chút không hiểu hàm ý sau câu hỏi này lắm, nên ngây ngô đáp theo đúng những gì có thâm tâm. “Dĩ nhiên là có!”
“Công đức của ngươi không âm không dương, đến khu đầu thai của Mạnh Bà thì cũng bị đuổi về, vất va vất vưởng ở giữa hai cõi. Bây giờ, ngươi chỉ có thể đến một nơi.”
“Đến nơi nào?”
“Trụ sở tư vấn việc làm!”
Chưa kịp phản hồi gì, họ đã dịch chuyển tôi đi đến một nơi mà khi tôi mở mắt, biển hiệu vàng lóe sáng đập thẳng vào chính diện khiến mắt tôi nhíu lại. Trong ánh nhìn mờ mờ ảo ảo, “Trụ sở tư vấn việc làm” dần hiện rõ nét.