CHƯƠNG 1.19: CHÀO CONNgay từ trang đầu, nét chữ ngay ngắn, mực đen đều, như được viết bởi người thầy cẩn trọng. Trang giấy hơi vàng ố, từng sợi giấy sờ lên như nhám nhẹ, tạo cảm giác thời gian đã đọng lại hàng trăm năm.
Tháng Hai năm 1914.Gia tộc họ Tố vốn làm nghề giết mổ gia súc. Cửa hàng tên là Bác Tế, do ông Tố Văn Tế-người cha đầu tiên của dòng họ-làm chủ. “Tế” trong “kinh tế”, nghĩa là giàu sang, phát đạt. Quả thật, gia đình này nhanh chóng trở thành một trong những nhà giàu có nhất vùng. Các bữa tiệc lớn trong huyện, hầu như không bao giờ vắng họ.
Cậu đọc, thấy hình ảnh một gia đình bình thường, làm ăn khá giả, gắn bó với làng quê. Mỗi câu chữ như vang vọng giữa không gian trưa đông tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng lá xào xạc và đôi tiếng chim râm ran xa xa.Sang trang giữa, nét chữ bắt đầu nghiêng ngả, vài chỗ lem mực, vệt đỏ loang lổ — như vết máu khô.
Tháng Mười năm 1919.Một vụ ngộ độc thực phẩm gây chấn động cả huyện. Một gia đình giàu có chết hơn nửa sau bữa tiệc cưới của người con dâu ông quan lớn trong huyện. Thịt lợn mua từ cửa hàng nhà Tế. Kết quả điều tra: ngộ độc kali xyanua.Ông Tế bị bắt ngay đêm hôm đó. Không cho giải thích, không cho kháng án. Ba ngày sau, bị xử tử. Toàn bộ tài sản bị tịch thu, cửa hàng phải đóng cửa, san phẳng tiệp. Số tiền đền cho gia chủ lên đến 600 triệu đồng.
Chữ viết gấp gáp, những cụm từ “tử hình”, “đền bù”, “giết hại” làm cậu lạnh sống lưng. Không khí quanh gốc cây bỗng như nặng hơn, gió lay những tán lá làm bóng cây in lên quyển sổ rung rinh. Sang trang sau, chữ càng rối, gai góc, nhiều từ bị gạch xóa dày.
Tháng Mười Hai năm 1919.Người thật sự hạ độc không phải ông Tế. Là đối thủ của ông-con rể của cô dâu trong bữa tiệc hôm đó. Vì ghen tỵ với sự phát đạt của người khác mà hắn trộn chất độc vào thịt trong buổi tiệc, rồi vu oan để hạ bệ đối phương.Toàn bộ nạn nhân đều là những người đã từng ăn thịt của nhà Tế, họ đến bữa tiệc cũng chỉ là để thử thứ thịt thơm ngon, mọng nước ấy.Nhờ cha hắn làm quan lớn, vụ án được bẻ hướng. Ông Tế chết trong oan khuất.“Tố” trong “tố giác”, “Văn” trong “văn án”. Ấy vậy mà gia đình ông lại không minh oan được cho ông.
Nàng liếc cậu, thấy môi cậu mím chặt, đôi mắt tối đi.
Tháng Ba năm 1920.Người vợ và con trai ông Tế mất lý trí. Họ lẻn đến nhà đối thủ, chém chết cả gia đình, rồi lột xác đem bán cho bọn buôn nội tạng. Không ai phát hiện ra. Thời này, máy móc còn thô sơ nên không kết luận được gì. Không bằng chứng, không thi thể. Chỉ có những lời đồn. Dân làng chỉ bảo nhà kia phá sản rồi sống ở ẩn đâu đó.Ông Tế có lẽ cũng không ngờ rằng cái tên của mình sau này sẽ đi tác oai tác oái khắp nơi.“Tế” bây giờ…chính là “tế người”.
Đến đây, nét chữ bắt đầu méo mó, không theo hàng lối. Một phần giấy bị xé, còn lại vài từ loang lổ máu. Gió thổi qua làm trang giấy rung, khẽ kêu xào xạc như thì thầm những bí mật của quá khứ.
Tháng Một năm 1921.Họ nghiện cảm giác báo thù. Những đời sau… cũng thế. Họ giả danh là ân nhân, cưu mang trẻ con bị bắt cóc, nuôi nấng chúng. Họ gọi nơi ấy là Đại Gia Đình Bác Tế.Dân làng tưởng nhà ấy đã hồi sinh nên hết lòng ủng hộ, dù trước đây có nhiều điều xấu. Họ biếu quà, biếu bánh, biếu đủ mọi thứ để gia đình ấy cho tụi trẻ một ngôi nhà ấm áp thật sự. Đâu ai có ngờ rằng, họ chỉ đợi tụi trẻ lớn lên, tràn đầy năng lượng, là sẽ đem đi bán cho chợ đen. Xác của chúng bị chôn ở nghĩa địa gần nhà để canh chừng, họ còn đổ axit vào xương để nó tan nhanh hơn. Đồng thời, họ quan niệm rằng trẻ con khi đủ đầy thì nội tạng mới thơm, mới béo, mới có người mua. Gia đình cũng có quan niệm nam phải cưới vợ còn trinh, trong trắng, ngoan hiền, được chọn lựa kỹ càng để sinh ra một đứa trẻ khoẻ mạnh. Những người phụ nữ ấy tình nguyện cũng là vì thương trẻ…Rồi những đứa trẻ ấy dần bị tiêm nhiễm những thứ độc hại để nối gót gia đình. Sau đó, người vợ và người chồng sẽ bị giết hại để tránh việc lỡ mồm sau này.Cũng là để…xoa dịu cơn thịnh nộ đang bùng lên ở nghĩa địa. Và cả trong nhà nữa.
Rồi hết.Phần còn lại chỉ là những vệt chữ bị xé nát, và một tờ báo đã ngả vàng được dán bằng keo khô giòn.Cậu dùng hai ngón tay nhẹ nhàng tách nó ra.
CHẤN ĐỘNG: ĐẠI GIA ĐÌNH “BÁC TẾ” PHÁT ĐIÊN, HƠN MỘT CHỤC NGƯỜI THIẾT MẠNGHuyện X—Vụ án rúng động xảy ra vào đêm Rằm Trung Thu năm 1968 tại gia đình vốn nổi tiếng trong vùng.Theo tin từ hiện trường, rạng sáng ngày hôm sau cư dân huyện phát hiện 13 nạn nhân nằm rải rác quanh nhà họ Tế, tất cả đều trong tư thế ngồi ăn và có dấu hiệu tử vong sau khi dùng bữa. Công tác khám nghiệm sơ bộ cho thấy có rất nhiều xương, da, nội tạng và thịt người trong miệng, tay, dạ dày, và phân của họ. Bát mà gia đình dùng cũng có nhiều vệt máu đáng ngờ.Một số nhà dân cũng thông báo cho chính quyền rằng nhà họ đang có người mất tích, tiên lượng có thể lên đến 30 người.Người dân địa phương cho biết gia đình họ Tế từng dính tới thị phi lớn nhiều năm trước, nhưng sự việc lần này có nhiều điểm bất thường chưa có lời giải. Họ còn lan truyền thêm về một thông tin rằng vào buổi sáng trước khi sự việc xảy ra, tức ngày 15/8, đã có một tờ giấy dán ở bảng tin huyện, tiết lộ toàn bộ tội ác của Đại Gia Đình Bác Tế. Tuy nhiên, vẫn chưa kiểm chứng được ai là người đã viết nó, và liệu nó có đúng sự thật hay khôngCơ quan chức năng đã phong tỏa hiện trường, điều tra tiếp, nguyên nhân đang được làm rõ.
Các dòng trong báo kể lại khiến cậu tóc đuôi ngựa và nàng trăng lặng thinh. Gió mùa đông thổi qua, làm các trang báo kêu xào xạc, mùi giấy cũ hoà cùng không khí lạnh, khiến mọi thứ thêm phần rợn ngợp.Trang cuối cùng, sau đoạn sổ rách loang lổ, còn lại một tờ giấy nhỏ, được dán cẩn thận. Viết bằng mực tươi, nét nghiêng, rõ ràng:
Nếu con đọc được đến đây, chúc mừng, con đã khám phá ra được toàn bộ mọi chuyện.Đêm nay đừng ngủ, ta sẽ đến nói với con vài điều.
Cậu nhìn tờ note, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác. Gió trưa đông vẫn lùa qua, len vào những kẽ lá, làm con mèo kêu rù rù, cuộn tròn bên chân cậu. Nàng tiên trăng ngồi im, đôi mắt nhìn sâu vào cậu, như nói không cần lời gì thêm-mọi bí mật giờ đã bị lộ.Đêm hôm ấy, cậu làm theo tờ giấy nói, cậu không ngủ. Trời đã khuya. Gió mùa đông se lạnh, rít qua những tán cây trơ trụi, cuốn theo mùi đất ẩm và lá khô. Cậu tóc đuôi ngựa ngồi tựa vào gốc cây, hai tay ôm gối, ánh trăng mùa đông hắt xuống nhạt nhòa, phản chiếu trên mặt cậu một màu bạc nhạt lạnh lùng. Nàng tiên trăng nằm cuộn bên cạnh, giả vờ ngủ, mái tóc bồng bềnh rủ xuống che khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng cậu biết đôi mắt nàng vẫn mở trong tiềm thức, quan sát mọi thứ. Bầu không khí yên tĩnh đến mức mỗi tiếng lá xào xạc, mỗi cơn gió khe khẽ, đều vang lên rõ rệt. Con mèo nhỏ cuộn tròn giữa hai người, rùng mình vài cái, rồi lại ngủ gật. Còn lũ cá thì được treo trên cành cây, đang đớp từng miếng mồi.Bỗng nhiên, một làn hơi lạnh nặng nề hơn, khác thường, bao trùm không gian. Cậu giật mình. Trước mặt, hình dạng mờ ảo dần hiện raĐó là ông nội. Ông mỉm cười hiền từ với cậu. -Chào con-ông cất giọng ồm ồmCậu há hốc, tim đập nhanh, tay siết chặt gối:-Ông…ông nội?-giọng cậu lạc đi-Ta sẽ nói nhanh nên con cố gắng nghe nhé-ông nói nhéCậu nhìn ông, cậu thấy rõ bàn tay trái của ông còn vết mực đen. Còn ông nội thì mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm, trầm tĩnh nhưng uy nghiêm:-Nếu con đang có ý định từ bỏ, nếu không làm gì cả, hãy dẹp ngay suy nghĩ đó đi. Dù con có chết, linh hồn con vẫn sẽ bị bọn chúng-những đứa trẻ kia-giữ lại. Con sẽ không thể đầu thai… Con sẽ phải chịu nó mãi mãi.Cậu bật dậy, run rẩy, giọng nghẹn ngào:-Sao ông lại tin cháu có thể làm được? Cháu đã thất hứa với ông, cháu không bảo vệ được cậu ta… không ai còn trông chờ vào cháu nữa!Ông nội không giận, chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt ấm áp, ánh trăng nhấn nhá những nếp nhăn trên gương mặt, làm tăng thêm vẻ uy quyền của ông:-Người biết nắm bắt thời thế, ắt sẽ thành công, con à. Đừng nản lòng vì những gì đang diễn ra. Đừng ích kỷ, hãy nghĩ cho người khác. Nếu họ là con, là cháu của con, con sẽ muốn điều gì?Cậu nhìn xuống, tay siết chặt gối, đôi mắt lóe lên nỗi đau và hối hận. Ông nội bước gần hơn, giọng vẫn trầm mà đều:-Hãy sống thật hạnh phúc, dù con phải chịu trách nhiệm nặng nề. Ta sẽ không hiện về nữa, cho đến khi con giải quyết xong vụ này.Cậu giơ tay, muốn nói:-Khoan đã… ông hãy nghe cháu…Nhưng ông chỉ gật đầu, như muốn truyền hết niềm tin và trách nhiệm cho cậu, rồi tan biến trong không khí lạnh, chỉ còn lại khoảng không trống rỗng, tiếng gió rít qua tán cây và ánh trăng mùa đông nhạt nhòa.Nàng tiên trăng mở mắt, giọng nàng trầm tư:-Sao rồi?Cậu không nói gì. Cậu cứ đứng ở đó, tay với về phía không khí:-Em sẽ làm gì tiếp theo đây?Nàng hỏi, nhưng rõ là không có ý muốn cậu trả lời.Cậu không đáp, chỉ đứng dậy, mắt hướng lên mặt trăng, nó sáng và rõ đến lạ thường. Ánh sáng ấy chiếu xuống mọi vật xung quanh, làm nổi bật những nhánh cây trơ trụi, đất cứng lạnh, và bóng dáng của con mèo cuộn tròn bên gốc cây. Cậu hít một hơi sâu, cảm nhận cả gió đông lẫn ánh trăng trên da. Nàng tiên trăng lặng lẽ ngồi xuống cạnh cậu, đặt tay lên vai cậu, tạo sự an ủi. Cả hai im lặng trong giây lát, để cho gió, trăng và bóng tối nhấn nhá mọi cảm xúc đang hỗn độn. Đêm ấy, trăng mùa đông như soi thẳng vào lòng cậu, nhắc cậu nhớ trách nhiệm, nhưng cũng trao niềm tin, để từ đây, cậu bước vào một chương mới của cuộc đời, giữa bóng tối và ánh sáng, giữa quá khứ và hiện tại.
CÒN TIẾP….
TRUYỆN DÀI KỲ: DƯỚI ĐÁY-CHƯƠNG 19(CHƯƠNG CUỐI)
Đăng lúc:
1760884184000
Trong:
Cảm Tác Trăng Thu 2025
Tằm Tơ Nguyệt
Cộng tác viên
Còn lại: 5
1 Bình luận