TRUYỆN DÀI KỲ: DƯỚI ĐÁY-CHƯƠNG 15+16

Ảnh đại diện
Tằm Tơ Nguyệt Cộng tác viên

CHƯƠNG 1.15: CÁI GIÁ CUỐI CÙNGTiếng “xoẹt” vang lên, cùng với tiếng rách nát, đứt gãy của da, cơ và xương. Hai cái xích bám lấy tay chân phải của cậu khờ giật mạnh, làm cho nửa phần người chỉ còn một đống bầy nhầy tan tành. Cậu mất toàn bộ phần thân phải. Từ nửa đầu đến hết phần chân. Máu ồ ạt chảy ra, thấm đẫm phần đất. Lúc này, kể cả là ánh trăng thông thường, cũng đủ để thiêu đốt da thịt cậu. Chiếc khăn nhuộm đầy chất lỏng, nó là thứ duy nhất không bị rách, đang nhấp nháy liên tục.Vài đứa đã ngất xỉu. Vài đứa hét lên ầm ĩ.-Im mồm ngay cái tụi gà rù kia!!-thằng cao to quát lớnRồi thằng đấy nhìn cậu khờ, vừa cười vừa vỗ đùi:-Ôi trời ôi trời, xem mày kìa. Bị chính gia tộc của mình giết hại, có thấy đau khổ không?Cậu trợn mắt lên, từng tia máu vằn lên trong đó, da chuyển sang màu đỏ tươi:-Nhìn tao cái gì?-nó nhướn mày-Có gì thắc mắc xuống kia mà hỏi bọn nó ấy.Cậu khờ không hét nổi nữa, dân thanh quản bị đứt rồi. Chỉ còn thấy khuôn mặt biến dạng bị lủng một chỗ to đang khóc, cả người run lên bần bật, răng cắn đến bật máu môi, hoà quyện cùng với nước mắt cay xè và phần da thịt ở bên kia, chảy thành từng dòng đỏ đặc sệt. Da đã cháy hết, đen thui. -Rồi, giờ mới đến trò hay này…Thằng móm mở nắp lọ, một làn sương mỏng mang hình thù nửa thân người bay đến chỗ cậu khờ đang quằn quại. Nó hoà vào người cậu.-Trả cho mày đấy-móm đóng nắp lại-Tụi tao không cần. Làm nốt đi.
Lần 4.
Ngay lập tức, cậu giãy giụa liên tục, mồm sùi cả bọt mép. Tia máu văng ra khắp nơi, nhưng đã được chặn bởi kết giới, nên giờ trông nó giống như một lồng kính được trang trí bởi những sợi tơ đỏ choét.Thằng chột quay mặt đi, nó không nghĩ là tụi này lại ác độc đến thế.-Có biết là lúc trả lại linh hồn thì cơn đau sẽ quay về bình thường, thành ra đau gấp bội không?-nó hỏi tụi kia, giọng đầy sự cà khịa-Biết chứ-móm không có vẻ gì nổi giận-Nên tao mới làm vậy đó-Hai người biết cậu ta không hề dính líu gì tới nhà đó mà vẫn làm vậy là sao đây?-chột hỏi tiếp-À, mày chưa biết đúng không?-cao to quay lại nhìn, cười một cái-Đây, cho mày hiểu luôn này. Móm!Móm cất tiếng trầm đục:-Kéo nó xuống đất. Nhớ chừa lại cho bọn tao cái xác, để chỗ dễ tìm vào. Lát nữa đào lên còn thấy.
Lần 5.
Hàng trăm cái tay thô dài, đen kịt bám chặt lấy người cậu khờ. Cậu khờ nát bươm rồi, từng cái ngón tay chọc vào người cậu, móc chặt vào bên trong. Cậu cũng thôi không cử động từ lâu. Rồi chúng nó từ từ kéo cậu xuống nền đất. -Ra là vậy….-chột nói-Gì đây, hồi sinh bằng việc cướp xác người khác à?Cậu khờ bị chìm một chút.-Đúng rồi đấy!!-cao to nói mà nghe như hét-Tao sắp được hồi sinh rồi, tao sắp về được với bố mẹ rồi, hạnh phúc quá!!-Ê nha mày, cái đấy là của tao-móm nhếch mép-Tao làm hết cho mày đó nha, nên đương nhiên tao phải có phần rồiCậu khờ bắt đầu mất phần tay chân trái.-Mày yên tâm-cao to nhìn nó bằng con mắt sáng rực-Cái này thì chỉ cần có một mảnh xác người, thì dù có là một cái móng tay, cũng đủ để linh hồn có chỗ trú, và từ đó dần dần sinh ra một cơ thể mới. Hahahahahaha, tao sắp về nhà được rồi!!-Này, đừng vội mừng-chột đột nhiên cười khẽCậu khờ chính thức mất một nửa phần trái.-Mày cười cái gì?-cao to lườm huýt môt cái-Tụi mày không có phần đâu, không bao giờ có cho một lũ phản bội -Ai phản bội?-chột lại cười-Đấy là quan điểm của tôi với các bạn thôi. Còn nữa…nếu làm như này thì sẽ phải gánh chịu nhân quả đấy-Nhân với chả quả!-móm quát-Bố mày không thể nào tin được nó vào cái ngày bố bị giết rồi. Mày đừng có xàm nữa!Cậu khờ mất hoàn toàn phần thân trái. Chỉ còn để lộ ra mảnh lụa từ chiếc khăn tằm đá, nó vẫn đang phát sáng…-Thế à?-chột quay người lại-Thế để xem có qua được cái này không đã…Chột nhìn về phía cuối đường bằng ánh mắt thích thú. Một cái bóng người đang cưỡi gió về chỗ này. Hai đứa nghe thấy tiếng chân thì ngay lập tức nhăn mày. -Lại là thằng đấy à?Từ xa, cậu tóc đuôi ngựa quẹo vào chỗ đất trống mà ngã kềnh ra, rồi lao thẳng vào chỗ họ. Chột không nói gì, chỉ nhẹ nhàng né ra cho cậu đi qua, tụi nhóc cũng dịch người. Cậu đẩy mạnh hai thằng kia ngã ra đất, rồi lao vào định cứu. Nhưng cậu lại bị thằng cao to túm chân, thế là cũng ngã theo:-Thả tao ra!!-cậu quát ầm lên-Chúng mày bỏ cái tay ra ngay!!-Mày định làm gì-thằng cao to hét vào người cậu-Cướp công của tụi tao hả!? Móm, nhanh lên, điều khiển nó ngay cho tao!!Móm ngồi lên người cậu, hai tay ấn vào phần thái dương. Mắt cậu bắt đầu trắng dã ra, tay chân dần mềm oặt. Nhưng mà lần này…có gì đấy thay đổi. Thằng móm…đột nhiên cũng bị điều khiển ngược lại. Nó ngửa cổ lên, mắt cũng dần dần thành màu trắng. Hai tay cậu tóc đuôi ngựa đang cầm chặt lấy cái đầu bé tí tẹo của thằng móm. Móm hét lên, tay đập đầu cậu tóc đuôi ngựa liên tục xuống mặt đất, nhưng cậu vẫn không chịu thua. Rồi trong một thoáng thiếu cảnh giác, tóc đuôi ngựa lấy lại hoàn toàn được ý thức:-Cút đi.Thế là móm bay thẳng vào thằng cao to, hai thằng văng ra vài mét. Lựa dụng cơ hội, cậu đứng dậy, chạy nhanh vào chỗ cậu khờ. Đột nhiên, cánh tay trái của cậu khờ chui lên từ lòng đất, bám chặt lấy phần đất dính. Trên cánh tay ấy…vẫn còn có mảnh khăn đang cuốn lấy. Ánh sáng của nó rất chói. Trăng cũng xoa đi được đán mây đen nãy giờ, tạo thêm nhiều ánh sáng cho cậu tiếp tục.Cậu tóc đuôi ngựa nắm lấy cánh tay ấy, cố kéo cậu khờ lên:-Nào….lên đi…lên nhanh….Cho cậu ta lên đi.
Lần 6.
Chưa lên được bao lâu thì cậu tóc đuôi ngựa lại bị đè bẹp bởi hai con người kia. Chúng lấy tay, cố ấn cậu khờ xuống. -Mèo, mày ra đi!!-cậu hét toTừ bên ngoài kết giới, một con mèo đen chạy vun vút vào. Nó ngay lập tức bị thiêu sống bởi kết giới, cháy đen như than. Nhưng nó đã vào được bên trong, khói bốc lên nghi ngút.-Cố lên!!-cậu tóc đuôi ngựa cố đẩy hai thằng kia ra-Mày có chín cái mạng cơ mà, tận dụng nó đi!!Làn khói ấy chợt thu lại vào người con mèo, nó sống dậy. Rồi ngay lập tức lao vào cắn lấy vai của thằng cao to:-Oái oái, đau quá!!-nó thét lênRồi cao to ném con mèo thật mạnh, nó chết lần hai vì lại bị thiêu rụi. Nhưng rồi nó lại bò dậy và tiếp tục.Cậu tóc đuôi ngựa nhìn ra bên ngoài. Cậu thấy thằng chột đang đứng cho tay vào túi áo, nhìn mình:-Về rồi đấy à, đuôi ngựa?-nó mỉm cười nồng ấm-Anh cả, sao anh lại….-cậu nhìn nó bằng đôi mắt đầy sự thất vọng-Xin lỗi, anh nói với cu rồi mà-chột nhún vai- Anh không can thiệp vào những chuyện như này đâu.Cậu tóc đuôi ngựa tặc lưỡi rồi quay vào tiếp tục, vẫn không quên lườm người anh của mình một cái. Biết nguyên nhân từ đâu nên cậu bắt đầu niệm:-Con lạy các ông các bà…Cậu bị móm bóp miệng:-Mày im mồm ngay cho tao…Nhưng nó lại phải buông ra vì cậu đã cắn gãy ngón tay trỏ của nó. Cậu nhổ ngón tay ra, tiếp tục:-Các ông các bà bắt nhầm người rồi. Con cháu của các ông các bà cả đấy…Cao to bóp cổ cậu. Nhưng con mèo đã kịp hồi sinh lần ba. Lần này nó lao vào mặt thằng đấy, cào cấu liên tục. -Đóng kết giới lại, nhanh-cậu tóc đuôi ngựa ra lệnh
Lần 7.
Những thanh đao rút ra khỏi mặt đất, chúng dần dần thu hẹp khoảng cách lại. Thi thể của cậu khờ cũng từ từ trồi lên…-Chúng mày nghe tao hay nghe nó, hả!?Thằng móm kêu lên, nó đứng dậy, chạy về phía kết giới, lấy một thanh đao ra. Rồi cậu tóc đuôi ngựa không kịp phòng thủ, chỉ đang tập trung kéo cậu khờ lên, nên cậu bị đâm lén từ đằng sau, một phát vào gáy. Thanh đao rút ra một cách lạnh lùng.Nhóc chột sững sờ.Cậu ngã gục xuống. Tay vẫn cố giữ lấy miệng vết thương. Thằng móm lấy thanh đao chỉ về phía cậu tóc đuôi ngựa:-Chúng mày….diệt nó cho tao.
Lần 8.
Thế là một đống những thanh đao khác từ dưới đất cắm thẳng vào người cậu tóc đuôi ngựa. Cậu co giật vài cái… rồi lịm hẳn. -Tóc đuôi ngựa….?Nhóc chột gọi khẽ. Không có hồi đáp.Nó đứng lặng đi ở đó. -Hahahaha, mày quên rồi sao?-thằng cao to cuối cùng cũng gỡ được con mèo ra khỏi mặt, ném nó ra ngoài kết giớiMặt thằng đấy chi chít vết cào dài. Còn con mèo thì bị ném xong cũng ngất luôn ở đấy.-Nhờ ơn thằng ông nội của thằng kia mà mày mới có cơ thể nửa sống nửa chết-nó cao giọng-Mày vào được nhà nó cũng là vì bố mẹ nó cúng cho mày đi vào đấy, không là mày đúng thật là không biết chui đi đâu luôn.-Kéo nó xuống tiếp đi-thằng móm ra lệnhRồi hai đứa đang định lại gần để đá cậu tóc đuôi ngựa ra thì đột nhiên, cậu tóc đuôi ngựa cũng dần chìm xuống cùng….Chột đang tiu nghỉu thì thấy thế, liền cười khành khạch:-Ái chà đuôi ngựa, được phết đấy!-Ê!! Lũ ngu này!! Tao bảo là thằng bát úp kia chứ có phải là cả hai đâu hả!!-móm hoảng loạn, cố gắng kéo cậu tóc đuôi ngựa ra.Nhưng không được nữa rồi. 
Lời ra lệnh có lượt sử dụng là 8 lần, đó là số lượt sử dụng trong một ngày. Vui lòng tiếp tục vào 0h00 phút ngày mai.Chúc các vị một buổi trải nghiệm an toàn và vui vẻ. Xin chân thành cảm ơn!
Đó là tấm biển hiệu ghi ở bên ngoài. Từ lâu, nơi này đã trở thành một nơi để giải xui cho bà con nơi đây. Nơi đây được gọi là: Mồ Chôn Không TangThế là mặc kệ những tiếng gào rú của hai đứa, những cánh tay vẫn tiếp tục công việc của mình, kéo cả hai người xuống lòng đất. Chiếc khăn bám vào tay cậu khờ vẫn cố gắng bám trụ đến giây phút cuối cùng, để rồi cũng phải chịu thua trước thế lực tâm linh. Nó chìm dần xuống…Chìm dần xuống…Và biến mất.

CHƯƠNG 1.16: TỈNH DẬYCó tiếng lục bục trong sân nhà. Nó phát ra từ phía gần hiên nhà. Cộc cộc cộc…Cộc cộc cộc…-Đúng là có thật này-giọng của một người phụ nữNgười đó gỡ từng lát gạch sàn ra, mỗi lát gạch như dính chặt vào đất bằng cả trăm năm cô độc, tạo thành một khoảng trống nho nhỏ. Rồi dùng tay bới chỗ đất ấy lên. Từng nắm đất văng ra, bụi bay mờ mắt. Người ấy đào sâu đến khi tay chạm phải thứ gì đó mềm, là tóc. Mái tóc đen dài buộc hờ thành đuôi ngựa, lấm lem bùn đất. Người ấy tròn mắt nhìn vào thứ mình vừa tìm được:-Nhóc…nhóc đuôi ngựa?-Có phải em đấy không?Cậu tóc đuôi ngựa mở to bắt, bật dậy. Cậu ho sù sụ, một đống đất cát văng ra khỏi miệng. Cậu nhìn vào người đang ngồi xổm, tay chống cằm ở bên cạnh.Là nàng tiên trăng. Là nàng tiên thả tóc. Ánh mắt nàng tĩnh như mặt hồ sau bão sâu, lạnh, nhưng bình yên một cách lạ lùng. Tóc nàng rối nhẹ, vài sợi dính vào gò má lấm bụi đất. Chiếc váy lấp lánh ánh kim cũng dính bụi bẩn. Nàng không đeo cái gùi ở sau lưng như mọi khi. -Chị…-cậu nói, mồm vẫn còn cát-Tôi…tôi đang ở đâu đây?-Ở nhà bạn em đó. Sao em lại ở dưới này vậy?-nàng hỏi với giọng bình thảnCậu nhìn vào đôi mắt trắng đục kia. Hôm nay trông nó không trong như mọi khi. Nó làm cậu chợt nhớ đến hình ảnh trăng nên cậu ngó lên trời. Trăng lại bị mây bao phủ, chỉ còn lấp ló chút ánh sáng nhẹ nhàng.-....Chị không cần biết đâu-cậu đáp lại một cách lạnh lùngRồi cậu cố đứng dậy, nhưng phần chân vẫn ở dưới nền gạch.-Để chị giúp emNàng chỉ tay, chỗ gạch ấy đã được nhấc hết lên và để gọn gàng ở một góc khác. -Cảm ơn chị…-cậu nói khi nàng đỡ cậu dậyVì ở trong này quá lâu nên cậu chưa đứng được, nàng phải giữ lấy người cậu bằng một tay, tay còn lại thì xoa bóp chân giúp cậu. Một lúc sau thì cậu đã đi lại được bình thường. Lúc cậu xoay người lại nhìn nàng, nột cơn gió lạ thổi qua, nhẹ nhưng xoáy. Mảnh khăn quàng cổ đột ngột bị cuốn lên không trung, xoay vài vòng rồi đáp xuống đầu cậu.Nó trượt dần xuống trán, qua sống mũi, rồi dừng lại nơi khóe môi đang run rẩy.Cậu đứng chết trân tại chỗ. Tay run run chạm lên chiếc khăn, kéo nó xuống. Nó là chiếc khăn phát sáng của cậu khờ. Cậu thở hắt một cái, nhìn nàng. Đôi mắt ấy đầy sự nghi hoặc. Nàng không đáp lại. Cậu thử sờ lên da mặt. Nhưng làn da này...làn da mềm mại, không tì vết này, rõ là không phải của cậu. Không phải làn da xù xì xấu xí của cậu. Cậu lại nhìn cánh tay mình. Nó không còn vết hoại tử nữa, làn da cũng khá trắng. Cảm giác lạnh sống lưng nổi lên từng cơn, và mùi đất vẫn còn ám lại trên quần áo lại càng làm cậu hốt hoảng. Cậu nhìn xuống, áo len đen cao cổ, quần len dài, chân không đi giày mà chỉ đi tất trắng. Cậu chưa bao giờ được mặc ấm như này.-Không….không thể nào….Cậu gục xuống, đập tay liên tục vào sàn:-Không không không!!-Tại sao lại như vậy cơ chứ, đây đâu phải điều tôi muốn!!-Tại sao…tại sao cứ mỗi lần tôi càng cố tránh xa chuyện gì, là y như rằng mình lại phải xía mũi vào thế!?-Tại sao….Tại sao!?Cậu đấm đến chảy cả máu tay, nàng phải giữ tay cậu lại:-Bình tĩnh đi em, cái này–-Chị tránh xa tôi ra!!Cậu gạt tay nàng ra, rồi lùi lại mấy bước:-Đừng có chạm vào tôi…-cậu lặp lại liên tục-Đừng có chạm vào tôi. Tôi…tôi ghê tởm cái cảm giác “con người” này lắm, đừng có chạm vào tôi…..-Được rồi được rồi, chị sẽ không làm vậy nữa-nàng giơ hai tay ra đầu hàngCậu sờ tóc mình, lạ là mái tóc của cậu lúc này không phải là kiểu bát úp của cậu bạn, nó vẫn là mái tóc mà cậu yêu quý:-Thế này….là sao đây? Sao cơ thể của cậu ta mà tóc lại là của tôi?-cậu tự hỏi bản thân-Quá trình thay đổi linh hồn cần thời gian để thích nghi-nàng nóiCậu nhìn chằm chằm vào nàng.-Với tình trạng này…chị đoán là chuyện mới xảy ra cách đây một, hai tiếng?Nàng ngừng lại, ý muốn hỏi cậu:-Tôi…tôi không biết xem giờ….Nhưng chắc là vậy?Nàng gật đầu, hai tay đan vào nhau:-Dần dần thì nó sẽ trở lại thành cơ thể em thôi, còn riêng những cái vật chất như quần áo, khăn,...thì sẽ không đổi. -....Cái này…không thể quay trở về được như trước nữa, đúng không?-cậu đang mong đợi một câu trả lời, là “không”Nhưng mà….-Phải-nàng thản nhiên-Em sẽ phải sống với cơ thể này cả đời. Cậu lặng thinh. Không lời, không cả một tiếng thở dài. Chỉ còn tiếng gió quẩn quanh, mang theo mùi đất ẩm và bụi gạch. Cậu nhìn lên bầu trời. Ánh trăng trên cao run rẩy, rồi biến mất sau đám mây dày xám xịt. Cả không gian rơi vào bóng tối, chỉ còn lại cái lạnh buốt cắm vào da thịt. -Giời ạ, thôi kệ đi!! Đến đâu thì đến-cậu vò đầu-Này, làm sao chị biết tôi ở đây vậy?-cậu cúi đầu xuống để nhìn nàng-Rồi còn nữa, bố mẹ cậu ta đâu mất rồi?Nàng lại đang ngồi sờ vào những bông hoa dâm bụt mà mẹ cậu bé trồng. Những bông hoa đỏ có nụ vàng đang được nàng chăm chút, làm chúng nở ra to hơn, đẹp hơn:-Em thích chị trả lời câu hỏi nào trước?-nàng không quay sang nhìn cậu mà vẫn chăm chú vào chậu hoaCậu thở dài thườn thượt, nhưng cũng suy nghĩ một hồi:-Câu đầu tiên.-...Cái này là do linh cảm thôi-giọng nàng bay bổng, như hoà cùng với gió-Từ lần cuối chúng ta gặp nhau chị đã thấy có gì đấy không ổn ở hai đứa, nhưng mà…lại không biết rõ cụ thể nó là gì.-Khoan đã…-cậu nói chen vào-Chị nói rằng chị…biết trước rồi á?-Ừm….-nàng không chối-Đúng là chị đã cảm nhận được…Cậu nhíu mày. Nàng vẫn tiếp tục:-Lúc nãy, bạn chị có xuống hạ giới có chút việc….Ánh mắt cậu chợt sáng lên, như chờ đợi một điều gì đấy:-Còn về và kể cho chị nghe thì chị mới tin là mình linh cảm đúng: Cô ấy kể có một cậu bé bị hút nửa linh hồn do ma quỷ đang nằm giữa đường vào ban đêm, sau đó thì có tụi trẻ ở trên huyện đến và đưa về rồi-Lũ trẻ trên huyện…-cậu lặp lại-À….ra là họ đã gặp nhau từ lúc đó sao?Nàng không hỏi gì về câu cậu nói.-Xong sao nữa?-cậu hỏi dồn-Cô ta có can thiệp vào chuyện này không?-Không-nàng lắc đầu, đứng dậyCậu thất vọng. Thất vọng tràn trề.Sao họ chẳng giống như hình ảnh người dân thường nghĩ về họ vậy nhỉ?-Cô ấy đi về luôn-nàng dường như không để ý đến cảm xúc của cậu-Chị có hỏi rằng đứa trẻ ấy có đeo cái khăn phát sáng không, thì cô ấy gật đầu…Không gian im phăng phắc.Chỉ có tiếng gió hú lên từng chập, những chiếc lá khô bị cuốn theo gió, xoáy quanh chân họ-vòng tròn nhỏ, rồi tan biến.Trên cao, ánh trăng bị mây đen che khuất hoàn toàn nửa mặt.-Và…cô ta kể cho chị vì cô ta cũng cảm thấy lạ?-cậu trùng xuống đi nhiều phần-Rốt cuộc là…có tận hai người có hoài nghi trong lòng, nhưng lại lựa chọn không làm gì?Nàng đứng im. Không ai nói gì.Cái lạnh không chỉ đến từ gió, mà như từ bên trong cơ thể họ đang lan ra.-Bọn chị chỉ giúp những trường hợp không cần can thiệp thì cũng không sao, em hiểu chứ?-nàng lại gần cậu-Kiểu đơn giản chỉ là hỗ trợ để công việc diễn ra nhanh hơn, chứ không phải là để thay đổi tương lai.-Thôi thôi thôi-cậu lại lùi ra xa-Tôi chán ngấy cái kiểu văn biện hộ cho sự ích kỷ của bản thân rồiCậu nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét:-Nói tóm lại là các chị không thích dây vào chuyện của người khác, đúng chưa?Nàng khựng lại, ánh mắt chớp nhẹ, như thể câu nói của cậu vừa chạm vào chỗ mà chính nàng cũng chẳng chắc mình muốn nhìn thẳng.Một thoáng, gió khẽ lùa qua tóc, kéo theo làn hơi lạnh mỏng tang. Nàng khẽ cười nhẹ:-Em hiểu thế cũng được-giọng nàng lạnh hẳn đi-Dù gì thì tụi chị cũng chỉ có nhiệm vụ chính là cho trăng tiếp tục sáng, xuống hạ giới cũng chỉ là vì nó. Nên đương nhiên là không có nghĩa vụ cứu người rồi.Cậu hiểu ra phần nào, nên bắt đầu nói mỉa:-Thế là đúng như lần trước chị tâm sự với tôi….-cậu nhếch mép-Con người ở đây rõ là đang đem cho các chị áp lực, chứ không phải niềm vui, có đúng không? Nàng gật gù, hai tay cho ra sau lưng:-Đúng đấy, không sai chút nào-nàng liếc cậu- Em cũng có thể thấy là lần trước lúc tụi trẻ lại gần, có một số nàng cũng lùi ra xa mà. Họ không hề thấy vui chút nào, trái lại, còn thấy khó chịu.-Giả tạo nhỉ…?-cậu nóiNàng thoáng sững lại khi nghe câu ấy, ánh mắt dường như lay động trong chốc lát, một thoáng ngạc nhiên.Rồi nàng khẽ cúi đầu, cười nhạt, cái kiểu cười chỉ đủ để giấu đi điều gì đó:-Sao, có gì bất ngờ à?- cậu nhóc bình thản đến lạ lùng -Không….-nàng ngẩng mặt lên, nói bằng tông giọng đều đều-Chỉ là không nghĩ rằng một người cũng không tốt đẹp là mấy như em lại có thể nói được những lời đó-Ồ, chị biết tôi từ trước sao?-giọng cậu nhẹ tênh, nghe như chẳng để tâm.-Không phải từ trước, mà là bây giờ-nàng nhìn cậu với con mắt cười cợt-Em từ nãy đến giờ không hề có một sự lo lắng nào đến người bạn của mình cả, mà chỉ toàn là bản thân. Hai người cùng im lặng.Một cơn gió thoảng qua, khiến sợi tóc rơi xuống che nửa gương mặt. Nàng vuốt nó lại về vị trí cũ. -Xem chừng…chúng ta cũng không khác nhau là mấy ha…?-cậu lại cười Lần này, cả hai đều cười với nhau. Những nụ cười thoải mái, không che giấu điều gì.Rồi mặt đất lại sáng hơn, cả hai lại đồng loạt nhìn lên trời. Mặt trăng đã vơi bớt mây, ánh trăng lạnh lẽo soi xuống hai bóng người.Đang ngắm nhìn vẻ đẹp yêu kiều mà cũng thật lạnh băng ấy, từ đâu ra vang vọng tiếng gào khóc của một người đàn bà. Tiếng khóc bật lên từ xa, khàn đặc như xé toạc màn đêm.Giọng bà run rẩy, rồi vỡ òa thứ âm thanh không phải của con người nữa, mà của một linh hồn vừa mất đi mọi hy vọng. -Ồ, câu thứ hai tự động trả lời hộ luôn này-cậu tóc đuôi ngựa khẽ cườiDưới ánh trăng mờ, hai bóng người loạng choạng tiến lại. Bố đang đỡ bà mẹ, từng bước nặng trĩu. Ánh sáng run rẩy trên mái tóc rối, gương mặt họ méo mó trong nước mắt. -Chị dọn nhanh chỗ kia đi-cậu quay lại nhìn nàngNàng khẽ gật đầu.Một cái phẩy tay nhẹ, những mảng đất tự động lấp lại, còn những viên gạch bay lên, xếp ngay ngắn lại đúng vị trí như chưa từng có gì xảy ra.Nàng nâng cậu lên, cả hai cùng bay lên cao. Rồi nàng hoá phép để người trần không nhìn thấy họ nữa.Dưới kia, người đàn bà khuỵu xuống giữa sân. Bà đập tay, đập đầu xuống đất, gào khóc đến khản giọng, gọi mãi:-Trả con tôi lại! Trả con tôi lại đi!!!Người chồng đứng bên cạnh, môi run, nhưng chẳng thể nói lời nào. Ông chỉ biết ôm lấy bà, mặc cho vai áo ướt đẫm dòng lệ. Còn trên cao, cậu khẽ nhìn xuống, ánh mắt trống rỗng. Tiếng khóc của bà làm cậu cảm thấy khó chịu. Một sự khó chịu mà cậu không biết nói sao, chỉ biết là….nó không phải là cảm xúc ghét bỏ.-Đi thôi-giọng cậu bình thản như thể chẳng còn gì đáng lưu lại nữa, nhưng vẫn có chút run nhẹVà thế là họ bay đi chỗ khác, mặc kệ hoàn cảnh oái oăm của gia đình tội nghiệp.

Còn lại: 5