Truyện Ngắn - Tàn Trăng Ôm Lấy Bóng Người

Ảnh đại diện
Lan Ý Tác giả mới

1. Viên

Mây trắng quần tụ lại dày đặc, ngùn ngụt cuộn thành từng bọng khói, chẳng mấy chốc đã nhanh chóng vùi lấp màn trời đêm bằng một mảng xám ngoét. Bên ngoài, mưa rả rích tuôn từng cơn. Thi thoảng gió lại tinh nghịch lùa qua cánh cửa đang khép dở. Mơn man nơi làn da người. Nhưng luồng hơi ấy chỉ như một sinh linh vắn số. Giây sau, nó đã tắt ngấm nhưng không thôi quên để lại cái dư âm lành lạnh lưu lại nơi gáy tóc.

Giờ đã vào tầm chín giờ đêm, mẹ tôi vẫn chưa có ý định dọn hàng vào trong nhà. Hẳn là mẹ mong đợi cái se lạnh ẩm ướt mà cơn mưa đầu mùa mang lại sẽ kích thích vị giác thèm ăn của con người ta nếu có vô tình đi lướt ngang qua hàng gỏi mắm cá trích của bà. Ngoài loại đặc sản mang vị mặn mòi lắng đọng từ biển khơi kia ra, mẹ tôi còn mời chào người ta bằng những loại rau xanh, cây trái các loại. Mấy thức đồ quê con con ấy, từng nhiêu đó thôi đủ để tạo thành cái gian hàng nhỏ của mẹ ngay đầu con hẻm, một trong những nguồn thu nhập chính của một gia đình tận đến năm miệng ăn.

Vừa thoát khỏi những ý nghĩ miên man, tôi có cảm tưởng như bao nhiêu kiến thức bài vở vừa rồi bị tôi cưỡng ép đưa vào đầu, nay dường như chạy bay biến loạn xạ, tràn về lại mặt trang sách. Em Thúy từ lúc nào đã bò lên người tôi mà quấy. Sự hiếu động của một đứa trẻ lên ba không cho phép đôi chân con bé dừng lại trong bốn bức tường chỉ vừa nhỉnh hơn mười mét vuông. Thúy bám lên người tôi, liên tục bi ba bi bô những chữ chẳng rõ đầu đuôi, tay vẫn không ngừng chỉ ra bên ngoài trời. Tôi cũng hiểu ngay con bé muốn gì và tôi lấy đó làm cơ hội mà gạt bài vở sang một bên, dắt Thúy chạy ra ngoài.

Với cái bản tính “chân không chịu yên với đất”, tôi giao Thúy cho đám con gái trong xóm trông, rồi nhanh chóng nhập cuộc cùng đội bóng đang huyên náo bên kia mặc cho cơn mưa chẳng có dấu hiệu nào là vơi đi. Nhưng cơn mưa càng về tối muộn lại càng dữ dội thêm, chúng tôi buộc phải ngưng trận bóng còn đang dang dở mà đi… “nghỉ giữa hiệp” dài. Nền đất sũng nước mưa nhuộm trong màu vàng nhờ của ánh đèn điện đổ xuống, vẽ ra những cái bóng chập chờn, tán loạn khắp bốn phía. Ai về nhà nấy.

Tôi mang bộ dạng chẳng khác gì một con chuột lột về nhà thì thấy trước hiên anh Diêu đã về. Anh đang bồng Thúy trên tay mà thì thầm nhỏ to chuyện gì đó trông ra chiều âu yếm lắm. Bắt gặp tôi trông hiện trạng đầy khó nói của hiện tại, anh mặt nặng mày nhẹ nạt tôi.

- Lại lang thang phương trời nào nữa đây ông tướng?

- Em chỉ đi chơi có chút xíu hà!

- Ồ! Chút xíu của nhóc mà hai thấy là đi mất một bộ đồ rồi này! - Anh tôi khúc khích cười đầy ẩn ý, mắt ánh lên vẻ tinh quái nhìn tôi với vẻ “Anh biết cả rồi! Mày khỏi giấu.”

Tôi chột dạ, vội vàng vào nhà thay đồ, lau qua quýt mái tóc ướt. Hai tên con trai, một lớn một nhỏ, khẩn trương đội ô dù và áo mưa ra giúp mẹ dọn hàng. Đúng như tôi nghĩ, gian hàng vẫn vắng, lại thêm một buổi ngồi đợi mà chẳng gặp ai! Anh Diêu đặt thảo cá mắm cuối cùng vào trong góc bếp rồi ngồi thượt xuống sàn mà thở những hơi run rẩy và chậm rãi. Trái với tôi, một thằng nhóc mười tuổi bự con, nần nẫn những ngấn, anh có tạng người mảnh khảnh giống mẹ nên vẫn hay bị tôi đùa là ẻo lả như mấy chị gái. Song anh nghe vậy chỉ biết cười trừ chẳng nói gì.

Đêm mưa tầm tã, ngân thành từng hồi chuông dài đẩy đưa thành phố lặng lẽ bước vào những ngày dài tháng mỏi của mùa mưa.

***

Trời mấy khi giận hờn chi ai mà để cho đôi bờ con nước dâng cao lênh láng, mênh mang? Con nước lên cao ngang tận ống khuyển làm tôi phải săn ống quần tây lên bằng đầu gối. Với tình hình này, e là khó cho tôi nếu muốn đạp xe về đến nhà. Nhưng tôi lại không thể nán lại đây quá lâu, họa hoằn lắm chẳng ai dỗ dành nỗi ông trời trên kia thì chẳng mấy chốc nữa thôi, tôi sẽ từ học sinh quần xanh áo trắng lại thành ra vận động viên bơi lội mất! Vậy thì lại càng khổ!

Lòng tôi quay quắt, nhìn ngược trông xuôi tìm kiếm sự giúp đỡ. Có lẽ may mắn thật sự đã mỉm cười với tôi. Từ xa xa đã lấp ló một dáng người dong dỏng cao, chẳng lầm đi đâu được – anh Diêu.

- Mẹ bảo anh tới hộ tống nhóc về nhà. Lên xe đi. Tự mà giữ lấy cái xe đạp cho kĩ đấy. Lỡ mà anh có rồ ga mà cậu tuột tay thì thôi nhé!

- Xì! Anh chỉ khéo lo. Làm gì có được ai giữ gìn đồ đạc cẩn thận như em đâu.

Đáp lại tôi chỉ có một tiếng cười khẩy, điểm này thì tôi đã quen. Thật chẳng ngoa chút nào khi hàng xóm xung quanh thường nói anh tôi giống như được tạo tác từ một khuôn mẫu nguyên bản, mà người nghệ nhân đã thổi hồn vào đó không ai khác chính là mẹ tôi. Anh Diêu giống mẹ như tạc, dẫu rằng anh là con đầu lòng. Mẹ tôi suốt đời gần như khó nhọc, một thân dạn dày gió sương song sự hiền hậu, chất phác thì luôn toát ra từ mọi hành động, lời ăn tiếng nói. Nhờ vậy mà mọi người ai cũng thương mà chẳng lấy làm ý coi khinh việc nhà tôi là những dân lao động nghèo. Thừa hưởng cốt cách ấy, anh Diêu người lành như đất. Nhưng đó cũng là điều mà tôi lấy làm quan ngại. Anh quá đỗi kín kẽ, kiệm lời, đến mức dường như muốn tan vào lòng đất mẹ cho khuất, khiến con người ấy trở nên khó nắm bắt. Tôi phải thừa nhận rằng mặc dù là người gần gũi với anh nhất nhưng tôi chưa bao giờ đoán được trong đầu anh đang nghĩ gì. Những khi có thì giờ mà trò chuyện bông đùa, mặc cho tôi thao thao bất tuyệt đủ thứ chuyện trên đời thì anh chỉ việc hứng những câu từ kia bằng những giọng cười mang nhiều sắc thái hay chỉ là một đôi mắt nâu biếc bắt mọi cái thần trong anh. Cách quãng anh lại chêm xen vài câu bình luận gãy gọn, khúc chiết đến nỗi đủ để làm tôi cụt hứng không phanh.

- Đang nghĩ gì mà thẫn thờ vậy Viên?

Tiếng anh gọi lôi tôi ra khỏi dòng ý thức bất tận. Chiếc xe đã về trên đoạn đường quen thuộc, một lát nữa thôi là con ngõ nhỏ sẽ hiện ra. Chợt, tôi khẽ siết cánh tay ôm chặt anh hơn, cảm nhận sự bình yên khi tựa đầu lên bờ lưng thân thương này.

- Sao vậy? – Như cảm nhận được những thay đổi nhỏ nhặt của tôi, anh nhẹ nhàng hỏi.

- Không gì cả! Chỉ là lâu rồi mới được ngồi sau xe anh hai chở thôi.

Xe đột ngột dừng nơi trước quầy hàng của mẹ. Nay đã thu bé vừa bằng một bóng dù dân dụng cỡ đại chẳng biết mượn từ đâu. Em Thúy hẳn là không có ai trông coi hộ nên mẹ tôi cũng điệu nó ra đây nốt. Anh giục tôi đưa em vào nhà, tránh ở ngoài mưa lạnh mà về lại ốm vặt. Còn lại mẹ lẻ loi một mình giữa gian hàng vắng lặng.

***

- Hình như dạo gần đây, em lại bê tha bài vở rồi thì phải?

Bị bắt trúng tim đen, tôi chỉ đành ậm ừ thú tội:

- Sao mà anh biết hay vậy?

- Sáng nay anh quét nhà thì mấy bài kiểm tra điểm liệt của nhóc từ trong chồng sách vương vãi trên sàn rơi ra đấy. Này, đổi lại thành người phát hiện mấy tờ giấy đó là ba mà xem nhóc có nhừ tử không?

Vừa nghe anh nhắc đến ba thôi cũng đủ khiến tôi sợ khiếp vía. Lần gần nhất tôi ăn đòn của ba là cách đây hai tuần trước mà thôi.

- Nhưng mà thiệt sự là em có học bài. Mà không hiểu sao lại học không vào nữa anh hai? – Tôi nói như sắp khóc đến nơi.

Anh vừa nhìn tôi đăm chiêu, vừa vuốt trán đầy trăn trở:

- Chị nhà bên đang mở lớp dạy kèm cho mấy đứa trong khu đấy! Có ưng thì sang học với tụi nó cho vui. Bạn thân chí cốt của nhóc bên đó hết đấy!

- Chị ấy cũng có dạy không đâu mà muốn qua thì qua! Tiền đâu mà mình trả?

- Anh đóng cho nhóc. Tiền một tháng làm thêm của anh thì dư sức chi trả.

Tôi lặng đi trong giây lát, cố nén cái cảm giác nghèn nghẹn đang cuộn trào dữ dội nơi vòm họng rồi mới dám nói tiếp:

- Thôi! Không đi đâu!

Nói đoạn, tôi khẽ ngước nhìn lên, ánh mắt dừng lại trên những vệt nhăn nhẹ trên trán anh, cùng một bên lông mày nhướng lên đầy thắc mắc.

- Để tiền đó cho mẹ làm vốn đi ạ. Em học cũng chẳng vào đâu, chỉ tổ phí công anh.

- Cái thằng khỉ này!

Bất ngờ bị anh xách lỗ tai nhưng tôi cũng chẳng mấy bận lòng. Một cảm giác lạ lùng nhanh chóng xâm chiếm lấy cơ thể, tựa như có cả một đàn bướm rực rỡ đang đồng loạt đập cánh liên hồi, làm rộn ràng cả khoảng không trong lồng ngực. Tôi chẳng biết nó là gì nữa?

“Nước lũ dâng cao chưa từng có, vượt ngưỡng tầng hai, cô lập những thôn xã thành các ốc đảo trong biển nước.” – Bản tin thời sự vang lên đều đều, thuật lại tình hình mưa bão ở những khu vực lân cận. Tôi nhanh nhảu mà cảm thán với anh rằng:

- May mà nhà mình không có tầng anh ha? Nước vào kiểu gì cũng không sợ ngập nhà.

- Thôi đi ngủ nào! Bớt nói chuyện tào lao lại nhóc.

Chúng tôi nằm trên chiếc chiếu manh trải trong phòng khách, còn ba mẹ và em gái nhỏ thì ngủ ở trên gác lửng. Cửa sổ vẫn mở toang cho hơi mát ùa vào. Một chặp, bên tai tôi lại vang lên những tiếng khò khè quen thuộc. Nền nhà dưới thân có cảm giác như dập dềnh biển nước, còn anh Diêu thì vật vã xoay trở. Một thân tàu đắm bị sóng cả giằng xé, cố bấu víu vào những nhịp thở cạn. Mẹ đã di truyền cho anh mọi thứ, kể cả chứng hen suyễn từ thời thơ ấu…

- Vẫn chưa ngủ à?

Tôi lắc đầu:

- Em chưa buồn ngủ lắm. Mà anh có cảm thấy như em không? Tối nay thiếu thiếu cái gì đó!

Anh đưa mắt chạm vào vòm trời sâu thăm thẳm qua ô vuông cửa sổ, rồi đôi mi lại từ từ sụp xuống và đáp:

- Thiếu một tia sáng!

Mặc cho tôi còn đang lớ ngớ chẳng hiểu gì chỉ vì câu nói bỏ ngõ vừa rồi, người bên cạnh khó nhọc đi vào giấc ngủ.

 

2. Diêu

Tôi nhặt nhạnh từng mảnh chén vỡ lên, rồi vội vã quét dọn những tàn dư còn vương vãi trên nền nhà. Chúng là kết quả từ một cơn giận bộc phát của ba. Mọi sự không may bên ngoài nếu có vô tình vướng vào người ba, đều sẽ tìm cách bám riết theo ba đến cùng, xem căn nhà này là bến đỗ cuối cùng để nén lại. Tôi có thể gọi tên một trong số chúng: Căm Phẫn, Tủi Nhục, Bất Lực… Sau khi đã ngừng than thở, ba tôi chỉ còn cách đổ sụp xuống, nhốt mình vào giấc ngủ vô tri. Trông ông khi ngủ hay khi đã say khướt vì chè chén no say bên cạnh các cánh hẩu, nhìn vô hại, mềm nhũn như một nhúm lông tơ. Thật khó tin, vẻ yên tĩnh ấy là phần còn lại của một bóng ma hung hãn vừa mới đây thôi đã nổi cơn thịnh nộ tàn phá trước mắt tôi.

Xong việc, tôi theo lời dặn dò của mẹ đến trường đón Viên về. Mẹ sợ nước ngập cao lại càng nguy hiểm cho nó nếu đi một mình. Ông trời bày binh bố trận, đánh cho trận mưa rơi xuống như một đạo binh vũ bão, trút gánh nặng xuống mặt đất bằng âm thanh kinh hoàng của một trận vỡ thác. Mắt tôi cay xè, nheo đi nhắm lại không biết bao nhiêu lượt dưới làn nước xối xả. Tóc mái ướt sũng đã rũ rượi chấm mi, một bằng chứng sống động rằng công cuộc tỉa tót sắp tới là điều không thể trì hoãn. Dưới mái hiên của trạm chờ xe buýt, tôi đã trông thấy một xe một cậu đang nháo nhát nhìn quanh. Thoáng qua trong khoảnh khắc đấy, trong đầu tôi hiện lên một thước phim tua chậm. Tôi nhớ lại những ngày còn nhỏ, tôi thường thích nằm kề bên thằng bé, lúc này cu cậu vừa đầy hai mươi bốn tháng tuổi, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấy say sưa ngủ. Khuôn mặt non nớt và đôi mắt nhằm nghiền chìm trong quãng mộng đẹp. Tôi biết, tiềm thức này sẽ lưu giữ mãi khung cảnh đó.

Chớp mắt một cái: Khoảng cách đi từ khuôn mặt bầu bĩnh, yên bình của Viên trong ký ức đến cái ôm siết chặt dưới cơn mưa khiến tôi chẳng tài nào định lượng được là bao lâu trôi qua rồi nữa? Mưa vẫn cứ như trút, gieo cái lạnh buốt giá vào đầu ngón tay tôi. Nhưng lạ lùng thay, cái ôm sau lưng cứ miên man phả hơi ấm vào lồng ngực. Dòng nước đục ngầu bùn đất chảy xuôi không ngừng, nhưng tôi biết ngần ấy chẳng thể thấm được vào tim tôi nữa.

***

Tôi không còn đếm xuể những lần bản thân đã nằm trên chiếc giường bệnh này, kể từ những mùa mưa nhiều năm trước. Vị bác sĩ già vẫn không thôi từ bỏ ý định khuyên răn tôi nhập viện điều trị bài bản thay vì chỉ tìm đến phòng khám tư của ông để "tránh bão" những cơn hen suyễn.

“Nếu con còn lì lợm, sớm muộn gì thì bàn tay con, thay vì cầm bút, sẽ phải làm quen với việc cầm máy trợ thở đấy! Bác nói mà con cứ bướng mãi!”

Nhớ lại lời cảnh báo nghiêm khắc ấy, lòng tôi lại trào dâng nỗi lo lắng, nhưng thứ tôi bận tâm lại là gánh nặng tiền thuốc. Nếu đi bệnh viện, nghĩa là khoản thu chi gia đình sẽ thâm hụt thêm nhiều đi vì tôi. Chỉ riêng hôm nay thôi, cái cơ thể ốm yếu này lại dở chứng. Tôi thở không thông, đầu óc liên tục quay mòng mòng, chao đi chao lại như đang nằm trên cánh mòng biển ngoài khơi xa. Đến nỗi mình được đưa đến đây bằng cách nào, ai hộ tống, tôi hoàn toàn mù tịt. Bao thuốc đựng bên trong những là thuốc viên nhộng đủ màu và bình xịt giúp thông khoang mũi tạm thời được đặt ngay bên cạnh. Liều thuốc cắt cơn vừa mới uống tạm khi nãy như muốn trào ngược lại ra khỏi dạ dày. Vẫn chưa đến cuối tháng, trên người tôi chỉ có vài đồng bạc lẻ mà thôi.

Lưỡng lự một hồi lâu, tôi đành điện một cuộc cho mẹ. Nhưng bất ngờ thay, bên kia chiếc điện thoại là giọng của Viên.

- Anh đang ở phòng khám của bác Việt hả? – Nghe trong giọng nói thằng bé đã chất chứa nỗi lo sốt sắng.

- Ừ! Mẹ đâu? Sao nhóc lại bắt máy?

- Mẹ… mẹ vừa cãi nhau với ba xong á anh. Cãi nhau xong thì hai người lao ra ngoài đi làm hết rồi ạ. Chắc tại vội quá nên mẹ quên điện thoại trong nhà! Mà anh gọi có gì không?

- À… Chẳng có gì đâu! Chỉ là anh muốn báo mẹ rằng tối nay, anh sẽ về trễ vì anh mệt quá. Gượng dậy chẳng nỗi nữa!

- Dạ vâng! Nếu thấy người khá hơn thì hẳn về nha anh! – Viên ỉu xìu đáp lại.

Tôi chẳng trách ba mẹ mình. Cuộc mưu sinh gấp gáp quá, làm họ vội vã đuổi theo cơm áo gạo tiền đến khi chai sạn, héo mòn cõi lòng đi. Đôi mắt tôi, trĩu xuống nặng nề. Lòng ngổn ngang trăm mối làm đầu óc cứ chìm dần, chìm dần vào cõi mụ mị. Tôi thấy hai bên khóe mắt se lại, ươn ướt, giọt nước mát lạnh ròng ròng chảy dài xuống tận mang tai, lạnh buốt, mà nghe như có lửa cháy trong lòng. Khi vừa thiu thiu giấc, ai đó lay tôi thật mạnh. Tỉnh dậy một cách đau đớn, tôi cau cả mặt lại, mệt mỏi chờ cho đôi mắt dần lấy lại tiêu cự để nhận ra cái con người đang đứng trước mặt. Viên! Trời đất! Sao lại là nó? Nó đứng đây hồi nào? Một sự ngỡ ngàng, vừa như mừng rỡ, vừa như có cái gì đó nghẹn lại, lấp đầy cổ họng.

- Em đến chở anh về?

- Ai cơ? Nhóc á?

- Dạ! Em chở anh về! Em từng chở anh nhiều lần trên con chiến mã của em rồi mà. Anh khỏi lo lắng về bằng lái xe của tái xế. – Thằng bé nhe răng cười toe toét, mắt nó híp lại cong cong nửa vành trăng. Đó là một khoảnh khắc quý giá, một khoảng lặng nhỏ xoa dịu trái tim tôi.

- Sao mà nhóc sống vội thế? Mẹ còn chưa chỉ thị mà đã đến rước anh về rồi!

- Chị nhà bên vừa cho nhà mình một hộp đậu khuôn trứng sốt cà chua trông thèm dữ lắm! Em giấu chưa cho ai biết. Muốn anh cùng về nhà ăn chung.

- Vậy ai trả tiền thuốc cho mà về đây?

- Thôi thôi! Bác không lấy con tiền thuốc, xem như là giảm giá vì con là khách hàng lâu năm đi. Lấy tiền con, tối về bác ngủ không yên nỗi! – Bác Việt đột ngột xen vào, đôi mắt trìu mến hướng về hai chúng tôi.

Dù tôi đã từ chối hết lời, bác vẫn kiên định như kiềng ba chân, quyết không lay chuyển. Cuối cùng, tôi chỉ còn biết cúi đầu rối rít cảm ơn. Trời đã ngưng tiếng thổn thức từ lâu nhưng mây đen thì vẫn giăng mắc kín kẽ khắp bầu trời, tạo thành một mặt hồ xám thu không gợn sóng. Và tuyệt nhiên, không một tia sáng nào dám xuyên thủng cái màn sương hư ảo, nặng nề kia, chỉ chìm lừ lừ trong cái màu xám bạc nơi cõi lòng hồ sâu thẳm. Trung Thu đã sắp cận kề nhưng ánh trăng vẫn mãi biệt tăm.

***

Ngày thứ bao nhiêu rồi nhỉ, những ngày mưa?

Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ mưa cả ngày do ảnh hưởng của bão đổ bộ lên các khu vực xung quanh. Lạ lùng thay, Viên không còn ủ rũ như mọi lần, thằng bé tỏ ra háo hức lạ kỳ! Nó nhanh chóng cởi cái áo cộc tay trên người ra, ném xuống sàn rồi lao ra bức màn mưa dày đặc. Nhưng điều khiến tôi kinh hãi là từ bao giờ trên lưng nó đã chằng chịt những vệt lằn đỏ đọc và các mảng bầm tím thâm đen rải rác.

Mạc não tôi ì ạch đứt đoạn. Khi còn bằng tuổi Viên, kí ức của tôi là những đoạn chắp nối rõ ràng về cơn thịnh nộ của ba, những trận đòn roi và tiếng chửi mắng. Đó là cách mà ba uốn nắn một thân cây non chưa trải sự đời, chỉ vì mong tôi học hành tử tế, tự mình vươn lên thoát khỏi cái vòng vây nghèo đói truyền qua nhiều thế hệ nhà nội. Bất cứ điều gì mà tôi làm ba phật lòng đều sẽ quy về một kết cục: bạo lực. Trong số những lần ba nổi cơn giận, có duy nhất một lần khiến trái tim thơ dại, ngông cuồng của tôi mười tuổi ngừng phản kháng. Ba đánh tôi khi hai ba con đang đi tập thể dục sáng sớm trên biển. Tôi chẳng nhớ nổi mình vì sao lại ra nông nổi vậy. Chỉ biết ông đã nhấn đầu tôi xuống biển rất nhiều lần. Ngụp lặn chẳng biết bao nhiêu bận trong làn nước mặn chát lưng tròng, chới với tìm không khí trong tuyệt vọng. Tôi nhỏ thó chìm sâu trong làn nước độc một màu đen đúa.

Từ sau đó, ba cũng ít đánh tôi lại. Những vết thương cũ trên thân tôi lần lượt đóng vảy, nhưng chúng không biến mất hoàn toàn. Chúng lần lượt di chuyển lên người Viên. Nhưng Viên lì lợm hơn, gai góc hơn tôi rất nhiều. Sau mỗi trận đòn từ ba thì nó lại càng ương ngạnh thêm bấy nhiêu! Có lẽ nó chẳng biết rằng: Bản thân nó giống ba nhiều đến nhường nào? Khuôn mặt bặm trợn, cọc cằn. Tính tình nóng nảy lại còn bảo thủ. Những khi mê man trong cơn đau, tôi dường như có thể ảo giác nhìn ra Viên là ba. Lúc đó, tim tôi như hẫng đi một nhịp, toàn thân như rơi tự do từ trên không xuống, rồi lại bị một lực hút vô hình kéo giật ngược lên lại. Vừa thoát khỏi cảm giác khủng khiếp đó, tôi bật dậy khỏi chỗ nằm mà thở từng hơi đứt đoạn, hai mắt nhòe đục đi đau đớn.

Viên sau khi đắm mình thỏa thích dưới cơn mưa rào thì vào lại trong nhà. Tôi đã cầm sẵn khăn đứng chờ.

- Ba đánh nhóc khi nào vậy?

Viên nghe tôi hỏi nhưng mắt thì liếc đi đâu đó, khuôn mặt giấu hoàn toàn dưới lớp khăn khiến tôi chẳng nhìn ra được biểu cảm gì. Thằng bé ngập ngừng trả lời:

- Bị cũng mấy hôm rồi. Chuyện cũ anh đừng hỏi lại em chi. Chả kể đâu!

Thằng bé như ngọn than hồng, tưởng như đã tắt lịm ánh lửa nay bị cơn gió lạ lướt ngang thổi bùng lên lại. Nó ném cái khăn trở ngược vào tôi, rồi lại lao ra ngoài nơi những cơn mưa đang đánh trận. Tôi có kịp giữ tay nó lại mà hét lên.

- Đây là vết thương mới! Đừng có dại mà ngâm ngoài trời mưa lâu, thằng đần!

- Kệ em! Dăm ba mấy cái trận đòn! – Viên nhanh chóng giằng ra khỏi tay tôi rồi chạy đi thật xa, khuất khỏi tầm mắt tôi.

"Mẹ! Mẹ ơi!..." Tiếng gọi run rẩy, đứt quãng, lẫn trong tiếng nấc của Thúy. Hẳn là con bé buồn ngủ rồi! Tôi vội vã chạy đến, bế con bé vào lòng mà dỗ dành. Cả thân hình bé xíu giật lên từng hồi. Những giọt nước mắt nóng hổi ròng ròng chảy xuống, thấm đẫm vào áo tôi.

 

3. Viên

Tôi giật mình vì tiếng chuông reng điện thoại trên gác lửng. Tâm trí còn chưa hoàn toàn hồi thần sau cuộc cãi vã của ba mẹ thì bên kia điện thoại vang lên giọng anh hai:

- Mẹ ơi! Con lại lên cơn rồi. Tối nay con…

- Anh đang ở phòng khám của bác sĩ Việt hả?

Nghe tin anh lại trở bệnh, tôi phát hoảng. Vì đã vào đó nằm rồi thì chắc chắn đi ra sẽ là đống tiền thuốc men! Nhưng phải một tuần nữa mới đến cuối tháng, anh Diêu có tiền trả không. Tôi và anh trao đổi với nhau vài câu hỏi han rồi nhanh chóng tắt máy. Nếu tối nay anh không về ăn cơm, tôi sợ mình cũng sẽ nghẹn chết vì bầu không khí căng thẳng dư âm còn từ cuộc xung đột ban nãy.

Tôi quyết định lấy ra quỹ đen của mình mà “chuộc” anh về. Tôi đếm từng đồng lẻ một: những tờ tiền nhỏ một, hai ngàn là phần nhiều, lớn nhất là tờ hai mươi. Chín mươi bảy ngàn. Có mơ tôi cũng chưa từng nghĩ chính mình sẽ kiếm được ngần ấy tiền ở tầm tuổi này. Cần xấp tiền trong tay, tôi toang lao ra ngoài thì vừa đúng lúc ba về. Tầm nhìn của ba dừng trên tay tôi. Theo phản xạ, tôi giấu tay đang cầm tiền ra sau lưng, đưa mắt dè dặt nhìn ông. Chẳng nói chẳng rằng, tôi ăn một bạt tai ngay tắp lự. Trước mắt cứ vậy mà tối sầm lại.

- Tao cho mày đi học để giờ mày đi trộm tiền ai vậy con?

- Con chẳng trộm của ai cả. Đây là tiền con đi lượm ve chai bán được. – Tôi quyết không chịu thua trước khí thế dữ dằn của người đàn ông trước mặt mà gào ngược lại.

- À! Mày giỏi! Tao cày cuốc ngoài đường đâu phải để mày giở giọng xấc láo với ba mày? Học đã ngu còn không biết cố gắng là sao hả con? Mày nhìn anh mày kìa. Có bao giờ nó khiến tao phải khổ nhọc như mày không?

- Ba thì biết cái gì chứ! Ngay cả anh bị gì, giờ đang như nào, thậm chí ba còn chẳng thèm để tâm tới nữa?

Nhưng roi mây thì làm gì có màng nhĩ để mà nghe lấy những lời tôi nói, việc của nó chỉ là quất túi bụi không ngừng. Những tiếng “vút” khô khốc xé toang không khí. Dưới lớp áo, tôi cảm nhận rõ rệt từng lằn roi hằn sâu, nóng rát như bị nung đỏ. Trong khoảnh khắc ấy, mọi suy nghĩ đều bị xua tan, chỉ còn lại sự quằn quại của thân xác. Tấm lưng như bị một loài mãnh thú cào cấu dữ dội lên từng tất da tất thịt. Cơn đau lan nhanh như nước sôi vừa đổ xuống, chạy dọc theo sống lưng, rồi tỏa ra hai bên sườn, khiến lồng ngực cũng thắt nghẹt lại, không sao thở được. Những đêm trắng, phải chăng anh Diêu cũng có cảm giác như vậy? Nghĩ đến anh, tôi lại càng không dám chậm trễ. Chớp đúng khoảnh khắc cây roi vung lên cao, tôi gồng các thớ cơ lại ép mình bật cao người vút ra ngoài hiên. Tôi lê lết tấm thân rồi loạng choạng đứng dậy, lao ra chiếc xe đạp mà chạy mất hút. Mặc cho phía sau là tiếng gầm lên tên tôi đến gai người.

***

Tiền thuốc gần như gấp đôi xấp đồng lẻ tôi cầm trên tay, mắt tôi như nhòe đi nhiều chút. Nếu anh không thể về nhà, tôi nhất quyết cũng sẽ “đóng quân” tại phòng khám này luôn.

- Bác Việt ơi! Con chỉ có nhiêu đây tiền thôi! Hay là bác cho con chịu nửa còn lại, mai con xin tiền mẹ trả cho bác. Giờ con chỉ muốn về với anh con thôi. – Tôi nói với giọng van nài, chỉ sợ bản thân không tỏ đủ lòng thành kính.

- Bác đã làm gì đâu mà con sợ vậy. Vậy đây là tiền của con à?

Tôi gật đầu lia lịa, không dám mở miệng vì sợ mình sẽ khóc nấc lên. Mà như thế thì xấu hổ lắm! Bác chỉ xoa đầu tôi mà phì cười:

- Thôi thế này nhá. Bác cũng thương anh Diêu của con như gia đình vậy. Năm nào anh con cũng vào đây, dạo bác sợ chết khiếp! Coi như tiền thuốc này, bác cháu mình chia nhau trả được không nào?

- Nhưng mà đây là thuốc của bác mà!

- Điều đó còn quan trọng nữa sao? Thôi này, con đi lau mặt đi. Trông mặt mũi tèm nhem này mà để anh con thấy thì khổ? Anh con ở cái giường trong cùng có rèm che đấy!

Bác nói thế, lại chạm vào cái lòng tự ái của một thằng con trai. Tôi vội lấy cánh tay chùi ngang qua khuôn mặt đã hơi ươn ướt rồi chạy vào trong tìm anh. Một phút nào, sự sợ hãi đã bóp nghẹt lồng ngực tôi! Gương mặt anh trắng bệch như tờ giấy, không một chút huyết sắc. Hai mắt nhắm nghiền, im lìm. Anh ấy chỉ đang ngủ thôi, phải không?

***

- Này! Uống đi! – Anh Diêu ném cho tôi một vĩ thuốc.

Tôi nhìn anh mà không khỏi hoang mang. Rõ ràng người bệnh là anh, cớ sao người uống thuốc lại là tôi vậy?

- Thuốc tan máu bầm đấy! Uống cho nhanh lành. Mấy vết thương trên lưng nhóc hôm đó anh thấy, chẳng nhẹ chút nào đâu! Bây giờ… còn đau không?

Chẳng hiều vì cơn cớ gì, câu hỏi han của anh như mồi lửa cháy âm ỉ trên lưng tôi. Tôi cố gắng gồng mình, nín thở trong giây lát để không cho anh nhận ra chất giọng đang dần lạc đi của mình. Tạ ơn trời đất vì tôi đang ngồi quay lưng lại với anh.

- Không sao nữa rồi ạ! Em mình đồng da sắt mà, ba có đánh bao nhiêu lần vẫn vậy thôi hà?

Nhưng con tạo thì luôn biết cách xoay chuyển mọi thứ trên đời sang những bước ngoặt không ai ngờ đến: bàn tay anh Diêu chạm nhẹ lên mái đầu tôi, xoa đi xoa lại liên hồi song lại chuyển sang vuốt ve tấm lưng đang rỉ máu lòng của tôi.

- Ừ! Viên của anh giỏi nhất! Cảm ơn em nhiều lắm.

Cảm ơn? Rốt cuộc, anh cảm ơn tôi vì điều gì? Vì đã cho anh nhìn lại những ngày anh đã đánh mất? Vì đã không chọn trở thành anh của năm mười tuổi? Hay họa chăng còn điều gì khác nữa?

 

4. Bóng đêm của ngôi nhà

Người phụ nữ đó không biết mình đã nhận bao nhiêu trận bạo hành sống dở, chết dở từ gã chồng vũ phu, từ sau khi hai người cưới nhau về. Nhiều lần cô nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng nhìn bầy con nheo nhóc, lại không nỡ. Cô đành quay lại con đường cũ: tiếp tục nhẫn nhục, dùng sự lặng thinh làm tấm lưới vô hình, hứng trọn lấy mọi đòn công kích và cơn thịnh nộ từ người chồng. Nhưng cái gì đến rồi cũng sẽ đến… điều khiến cô ta phá vỡ hoàn toàn lớp vỏ người vợ hiền, từ chối việc phải nuốt ngược đắng cay vào thêm một lần nữa là khi cô phát hiện những vết tích kinh hoàng trên lưng đứa con thứ. Lúc đó, còi chuông báo động vang lên inh ỏi bên tai cô. Cô quyết định không nhún nhường nữa. Nhưng lời đề nghị ly dị của cô cũng chẳng cứu vãn nổi tình thế. Gã đàn ông kia từ chối tờ đơn chỉ độc mỗi dấu chữ ký của riêng cô, và chính cô lại một lần vô cớ kích hoạt cơn điên trong hắn. Nhưng trong thâm tâm cô lại thầm tạ ơn trời, ba đứa trẻ của cô đều không có ở nhà vào lúc này. Chúng sẽ không phải chứng kiến cảnh gia đình đổ nát thêm lần nào nữa.

***

Viên ngấu nghiến hai cái bánh Trung Thu cùng một lần. Cậu bé ăn như thể đây sẽ lần cuối cậu được ăn chúng vậy. Một phần vì chúng là món quà người anh lớn của cậu tặng cho, chúng ngót đến tận ba trăm ngàn. Không ăn thì xót đứt ruột. Và còn vì nó sắp tiến hành một cuộc vượt thoát khỏi bóng tối của ngôi nhà này nên mọi hành động cần phải khẩn trương, mau lẹ. Người mẹ đã quyết định đưa những đứa con đến lánh nạn ở nhà người quen. Chuyến tàu chiều nay chính là mắt xích định mệnh, khẽ khàng kích hoạt để những bánh xe số phận đã han gỉ của những kiếp người bé nhỏ kia lăn chuyển trở lại.

- Viên! Ăn xong chưa? Đi thôi em!

Bốn giờ năm phút chiều. Bốn con người với các túi đồ đeo xách trên vai đã chờ sẵn tại nhà ga. Họ run rẩy chờ đợi. Chờ đợi một phép màu sẽ đến giải thoát họ khỏi những khổ đau nhiều năm ròng? Than ôi! Mười phút sau, tiếng còi tàu inh ỏi đã vang lên, xé toang không gian tĩnh mịch của buổi chiều tà. Lẫn trong tiếng rú con tàu còn có tiếng một ai khác nữa đang thét tên họ. Người phụ nữ nhận ra nguồn gốc của âm thanh đó. Gương mặt cô lập tức nhuộm một màu tang trắng. Hai đứa con trai cũng hoảng hốt theo. Hàng người nối đuôi nhau kéo ồ ạt tiến vào khoang tàu, họ cũng tìm cách chen lấn, cố để mà bước được một chân lên tàu. Nhưng dường như khổ đau chỉ là một kịch bản viết riêng cho họ. Vừa đặt chân lên tàu, Diêu đã quay phắt lại, cánh tay cậu nhoài ra trong vô vọng, chỉ muốn níu lấy em trai giữa hàng người chen chúc. Nhưng định mệnh khoác áo người đàn ông kia. Thoắt ẩn thoắt hiện như bóng ma, ông ta giật đứa trẻ ra khỏi tầm với. Hai bàn tay, một chai sạn một non nớt, tưởng chừng chỉ còn một hơi thở để chạm lấy, bỗng chốc bị nới rộng thành vực sâu, vĩnh viễn không thể nắm chặt.

Từng nhịp lăn bánh của con tàu nghiền nát tâm trí Diêu. Cậu gục xuống, kiệt quệ, cảm giác như linh hồn đã bị bỏ lại nơi sân ga. Điều cuối cùng cậu nhìn thấy về Viên, giờ phút ly biệt ấy, đã bị nỗi tê dại xoá mờ: cậu không thể nhớ nổi em mình đã nhìn cậu bằng ánh mắt nào nữa. Diêu chỉ nhớ khi cậu bắt hụt tay em, cũng là lúc thế giới qua cặp mắt mờ nhòa chỉ còn là một vệt màu loang lổ không rõ hình hài nữa.

 

5.    Giấc mộng trăng

Một vùng đất lạ và những con người chẳng quen. Tôi đi trước rệu rã với hai bên xách đồ nặng trịch. Phía sau là mẹ đang ru Thúy yên giấc ngủ. Một nhà ba người ghé vào quán hủ tiếu ven đường để ăn lót dạ. Những tô hủ tiếu nghi ngút khói và hương. Tôi ăn vội đến như mắc nghẹn. Từng giây từng phút trôi đến, tôi đều không thở nỗi. Nhưng chẳng vì cơn hen nào cả.

Khi ngẩng đầu nhìn qua bên kia đường, tôi thấy có người đàn bà đồng nát đang đạp một chiếc xích lô cũ mèm, hai bên hông xe giắt đầy những là giấy bìa carton và bao đựng ve chai. Còn ở phía trước là hai đứa con thơ nhỏ xíu còn mang tã lót đang ngồi ngoan ngoãn cạnh nhau. Đôi mắt chúng tròn xoe, ngơ ngác nhìn thế giới xung quanh bằng ánh nhìn hồn nhiên, thuần khiết nhất. Mà đâu hay biết rằng, chúng đã sớm bị cuốn vào vòng xoáy định mệnh nghiệt ngã, chẳng còn là người ngoài cuộc trong những trò đùa thế gian.

Đêm nay là đêm Trung Thu, là đêm Tết Đoàn Viên. Tôi bất giác ngẩng đầu nhìn lên cao… Kìa, bóng nguyệt trần trụi đang tắm giữa sông ngân hà lấp lánh! Ánh sáng nó leo lắt trên những cành cây thưa thớt, rồi từ từ trườn xuống mái nhà. Cả linh hồn tôi như bị nhúng vào cái chất thạch cao lạnh buốt ấy, bị tẩy rửa đến mức xanh xao gầy guộc.

Đến khi đưa mắt nhìn về lại bên đường, người phụ nữ và hai đứa nhỏ kia chẳng còn đâu nữa. Ở đây, vừa ngớt cơn mưa, nước mưa đọng lại thành từng vũng. Trăng ngã ngửa vào sâu tận nơi màu đen kiệt cùng của lòng con nước. Cái khuôn bạc to lớn bị ai đánh rơi, vỡ tan thành vũng đọng trắng xóa trên mặt đất. Sóng sánh sủi những bọt tròn lăm tăm dâng đầy mắt tôi.

Viên ơi, còn bao nhiêu những lần trăng tàn rơi xuống để anh gởi vào nó những cái ôm em?

 

 

 

 

 

 

Còn lại: 5